Tôi đã ước ao một ngày cùng các bạn yêu quý của mình có một buổi dã ngoại thật vui vẻ. Và ngày mong đợi đó cũng đã đến. Đó là ngày chủ nhật ngày 24/3, khối 6 chúng tôi đã có chuyến đi tham quan Côn Sơn - Kiếp Bạc...
Tôi đã ước ao một ngày cùng các bạn yêu quý của mình có một buổi dã ngoại thật vui vẻ. Và ngày mong đợi đó cũng đã đến. Đó là ngày chủ nhật ngày 24/3, khối 6 chúng tôi đã có chuyến đi tham quan Côn Sơn - Kiếp Bạc.
Đúng 7 giờ sáng, chuyến xe bắt đầu khởi hành. Tất cả chúng tôi đều háo hức cho chuyến đi. Gương mặt ai cũng tươi cười hớn hở, có những bạn mang theo lỉnh kỉnh rất nhiều đồ ăn. Con đường tuy dài nhưng dường như ngắn lại bới chúng tôi có nhiều trò chơi thú vị trên suốt chuyến xe. Khi xe dừng lại, vừa bước xuống xe, tôi đã cảm thấy được không khí mát mẻ trong lành hoàn toàn khác với những con đường khói bụi ở Hà Nội. Tôi có thể cảm nhận được làn gió thổi nhè nhẹ qua ánh nắng vàng mặt trời chiếu sáng muôn ngả. Điểm đến đầu tiên của chúng tôi là đền Nguyễn Trãi, ngôi đền được toạ lạc trên núi Côn Sơn, nơi mà năm thế kỉ trước Nguyễn Trãi đã từng về ở ẩn. Trong không khí thanh mát và dịu êm của rừng thông, tôi vẫn nghe âm vang câu thơ của Ức Trai thủa nào:
“Côn Sơn suối chảy rì rầm
Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai
Côn Sơn có đá rêu phơi
Ta ngồi trên đá như ngồi trên nệm êm”
Đây cũng là dịp để chúng tôi có thể hiểu thêm về thân thế, sự nghiệp của Nguyễn Trãi - vị anh hùng dân tộc, danh nhân văn học lỗi lạc. Thắp nén hương tưởng nhớ Ức Trai, lòng chúng tôi biết bao xúc động. Sau khi tham quan đền thờ Nguyễn Trãi, tôi cùng các bạn đến nhà hàng. Sau một chuyến đi, bụng ai cũng đói cồn cào, chúng tôi thưởng thức ngon lành những món ăn ở Hải Dương.
Vui thay, sau bữa ăn đó chúng tôi được đi xe đạp dạo quanh hồ, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy tình bạn của chúng tôi lại thắt chặt như hôm đó. Mỗi bạn đều có chiếc xe đạp ngộ nghĩnh. Chúng tôi cùng nhau đi xem khu nuôi lợn, lần đầu tiên tôi cùng với một số bạn được tận mắt nhìn thấy những chú lợn béo tròn, mập mạp. Mặc dù có một số bạn bị ngã xe với những vết xước nhưng nụ cười luôn nở trên môi.
Chuyến đi thật vui vẻ và ý nghĩa, tôi sẽ không bao giờ quên kỉ niệm này.